Chháu-gê
Chháu-gê (草衙) sī Tâi-oân Ko-hiông-chhī ê chi̍t-ê tē-hng, sio̍k Chiân-tìn-khu koán lāi.
Tē-lí siu-kái
Chháu-gê ē-tàng hun Sin-chháu-gê kap Kū-chháu-gê. Sin-chháu-gê ē-té ū Jîn-ài-lí, Tek-chhiong-lí, Pêng-téng-lí, Pêng-chhiong-lí, Bêng-lé-lí, Sìn-gī-lí, Sìn-tek-lí, Bêng-tō-lí chham pō͘-hūn Bêng-gī-lí; nā Kū-chháu-gê hâm Bêng-chèng-lí kap Bêng-hàu-lí, koh-ū chi̍t-pō͘ hūn Chháu-gê-lí. Bêng-gī-lí ū chi̍t hūn sǹg Sin-hu̍t-kong (新佛公) siā-lí, Chháu-gê-lí ū chi̍t pō͘-hūn sio̍k Hu̍t-kong (佛公) koán lāi. Chia kóng-ê Hu̍t-kong, mā ē-tàng sǹg sī Chháu-gē tē-khu ê chi̍t hūn[1].
Le̍k-sú siu-kái
Chiàu Chheng-kok sî-tāi bóe-kî ê Hōng-soaⁿ-koān Chhái-hóng-chheh só͘ kì, pún chng ū koan-im-sī 1 keng[2].
1920 nî ê sî Chháu-gê siat chò tōa-jī hêng-chèng-khu, sio̍k Sió-káng-chng koán[1], 1939 nî ê sî ū jîn-kháu 616 lâng, 105 hō͘[3].
1940 nî, Ko-hiông-chhī ùi khu (區)[4] ê hē-thóng lāi-bīn sin siat Chháu-gê-khu, ē-té hâm Chháu-gê kap Hu̍t-kong nn̄g-ê tōa-jī[5].
Chù-kha siu-kái
Siong-koan siu-kái
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |