Ngô Quyền (吳權, 898 nî – 944 nî ) sī Oa̍t-lâm Ngô Tiâu ê khai-kok kok-ông, 939 nî kàu 944 nî chāi-ūi.
938 nî, i tī Bạch Đằng Kang phah iâⁿ Lâm-hàn ê pō͘-tūi, Oa̍t-lâm chèng-sek to̍k-li̍p.