Kiàn-bûn Hông-tè

(Tùi Bêng Hūi-chong choán--lâi)

Kiàn-bûn Hông-tè (建文皇帝; 1377 nî 12 goe̍h 5 ji̍t – ?  ) sī Tiong-kok Bêng-tiâu ê tē-2 tāi hông-tè, Bêng Thài-chó͘ ê tióng-sun, Ì-bûn Thài-chú ê tióng-lâm; pún-miâ Chu Ún-bûn (朱允炆). ​Sē-hō Jiōng Hông-tè (讓皇帝) ia̍h Hūi Hông-tè (惠皇帝), Chheng-kok hō͘ i ê biō-hō sī Hūi-chong (惠宗).

Kiàn-bûn Hông-tè
建文皇帝
Tāi Bêng ê hông-tè
Tāi Bêng ê hông-tè
Chāi-ūi 1398 nî 6 goe̍h 30 ji̍t – 1402 nî 7 goe̍h 13 ji̍t
Chêng-jīm Bêng Thài-chó͘
Kè-jīm Bêng Sêng-chó͘
Choân-miâ
Chu Ún-bûn (朱允炆)
Liân-hō kap sî-kan
Kiàn-bûn (建文): 1399–1402
Sē-hō
Jiōng Hông-tè (讓皇帝), Hūi Hông-tè (惠皇帝)
Biō-hō
Hūi-chong (惠宗)
Lāu-pē Ì-bûn Thài-chú
Chhut-sì 1377 nî 12 goe̍h 5 ji̍t(1377-12-05)
Lâm-kiaⁿ
Kòe-sin ?
(1402 nî 7 goe̍h 13 ji̍t tī Lâm-kiaⁿ sit-chong)

I chāi-ūi kî-kan si̍t-hêng Kiàn-bûn kái-chè, ín-khí tio̍h Iàn-ông Chu Tī hoat-tōng Chēng-lān chèng-piàn, phah ji̍t Lâm-kiaⁿ Èng-thian-hú í-āu, i sit-chong.