Im-e̍k-gí sī kā bó͘-mih giân-gí ê ho͘-im chiàu kò͘-tēng ê Hàn-jī (he̍k-chiá thang tùi-tâng Hàn-jī ê im-chat) lâi im-e̍k piáu-hiān. Pí-lūn "Ka-ná-tah" (加那陀), "Ka-ná-tāi" (加拿大), "Au-lô-pa" (歐羅巴), "Lô-má" (羅馬), "Ki-tok" (基督), "Pho-su" (波斯), "O-mí-tô-hu̍t" (阿彌陀佛) téng-téng, lóng sǹg sī im-e̍k-gí tan-jī.

Tang-iûⁿ sú-iōng Hàn-jī-sû ê kok khoán giân-gí teh ēng ê im-e̍k-gí, tiāⁿ m̄-sī in pún-sin chāi-lâi--ê, pí-lūn ū chin chē im-e̍k-gí sī pa̍t khoán giân-gí seng im-e̍k liáu-āu, chiah thoân ji̍p Hō-ló-ōe--ê. Iā ū-ê sī tùi kó͘-chá ê giân-gí keng-kòe bûn-su thoân--lo̍h-lâi-ê.

Hu̍t-kàu siu-kái

Siông-sè chhiáⁿ khoàⁿ: Hu̍t-kàu ê im-e̍k-gí

Tī Kó͘ Tiong-kok ê Hu̍t-keng hoan-e̍k tang-tiong ū bē-chió tùi Tiong A-chiu ia̍h sī Ìn-tō͘ (pí-lūn Hoân-gí, Pali-gí) ê giân-gí hoan-e̍k--lâi ê im-e̍k-gí.[1]

Chham-chiàu siu-kái

  1. 水野弘元 (2003). 佛教文獻研究:水野弘元著作選集(一) (soán-e̍k-chi̍p) (ēng Hôa-gí). Translated by 許洋主. 法鼓文化. 

Koan-liân bûn-hiàn siu-kái

Koan-liân bûn-chiong siu-kái