Piau-chún-gí (標準語), mā hō-chò piau-chún hong-giân (標準方言), sī chi̍t chióng giân-gí ê chèng-kui, ēng chèng-kui ê gí-hoat kap chèng-kui ê hoat-im. Tī kong-khai ê tiûⁿ-ha̍p kóng-ōe, thong-siông ē sú-iōng piau-chún-gí,[1] in-ūi chi̍t-kóa gōa-tē lâng m̄-bat chāi-tē ê hong-giân. Keng-kòe piau-chún-hòa ê hong-giân chiū-sī piau-chún-gí, hām jīm-hô tē-khu hong-giân bô-kāng.

Siong-koan siu-kái

Chham-khó siu-kái

  1. Finegan, Edward (2007). Language: Its Structure and Use (5th pán.). Boston, MA, USA: Thomson Wadsworth. p. 14. ISBN 978-1-4130-3055-6.