Kha-báng
(Tùi Khabáng choán--lâi)
Kha-báng[1] sī chi̍t lūi ēng lâi té mi̍h-kiāⁿ hong-piān the̍h tòa sin-ku ê tē-á, phó͘-thong tiāⁿ ēng pò͘-liāu ia̍h mô͘-phôe khì chè-chō.
"Kha-báng" sī Tâi-oân-ōe tùi Ji̍t-pún-ōe ê kaban (鞄) chioh--lâi, it-poaⁿ sī kóng ū khoán-sek kap siat-kè ê tê-á. Tòa sin-ku ê tē-á, nā khah thoân-thóng ê hêng-sek sī "pau-ho̍k", sī khah-chá lâng kán-tan ēng kin-á pau mi̍h kōaⁿ--teh.
Kha-báng, iû-kî chhiú-kōaⁿ he̍k-chiá sī phāiⁿ kha-chiah-phiaⁿ ê khoán-sek, sī kin-sè chin phó͘-ki̍p ê kang-gia̍p sán-phín chi̍t khoán.
Chham-chiàu
siu-kái- ↑ 王順隆 (2005). 台語中日語外來語之聲調與日語音節結構的對應關係. 2005語文教育國際學術研討會. 南台科技大學. goân-loē-iông tī 2019-06-06 hőng khó͘-pih. 2018-09-03 khòaⁿ--ê.