Tâi-oân Pit-hōe (台灣筆會) sī Tâi-oân ê bûn-ha̍k cho͘-chit. 1987 nî 1 goe̍h 18 hō, iû Tâi-oân bûn-gē chok-ka hoat-khí sêng-li̍p, kāng chi̍t nî ê 2 goe̍h 15 hō chèng-sek sêng-li̍p. Tâi-oân Pit-hōe sêng-li̍p ê chong-chí sī: "pó-chiòng chok-ka jîn-khoân, tè-chō Tâi-oân sin bûn-hòa".[1] Sêng-li̍p ê sî-chūn, hōe-oân tāi-khài ū 160 lâng, in bat hióng Kok-chè Pit-hōe sin-chhéng ji̍p-hōe, tān-sī in-ūi Tiong-hôa Bîn-kok Pit-hōe í-keng sī hōe-oân, só͘-í pī kī-choa̍t.[1] Tâi-oân Pit-hōe ê khan-bu̍t pau-hâm Pit-hōe Goe̍h-pò (筆會月報) kap Tâi-oân Pit-hōe Choan-lân (台灣筆會專欄); lēng-gōa koh ē kí-pān thui-chiàn pún-thó͘ chheh kap pian-chip Tâi-oân Bûn-ha̍k Liân-soán-chi̍p (台灣文學年選集) téng-téng. I-ê le̍k-jīm hōe-tiúⁿ ū Iûⁿ Chheng-chhiok, Tân Chhian-bú, Cheng Tiāu-chèng, Lí Bín-ióng, Lí Khoe-hiân, Tēⁿ Chheng-bûn, Lí Kiâu kap Chan Kùi-hái.

Chham-khó siu-kái