Tâi-oân-hú (臺灣府) sī tī Tâi-oân Chheng-tiâu sî-tāi khai-sí siat-tì ê hú. Éng-le̍k cha̍p-gō͘ nî (1661 nî), Tēⁿ Sêng-kong siat-tì Sêng-thian-hú, Éng-le̍k saⁿ-cha̍p-chhit nî (1683 nî), Tēⁿ Khek-sóng hiàn-kok kui-sūn Tāi-chheng, kek-tńg-tang Khong-hi jī-cha̍p-saⁿ nî (1684 nî), kái Sêng-thian-hú chò Tâi-oân-hú. 1885 nî Tâi-oân kiàn-séng chìn-chêng,Tâi-oân-hú sī Chheng-kok sî-tāi ê Tâi-oân tē-hng hêng-chèng ê lōe-chèng siōng-koân thóng-tī koaⁿ-sú gê-mn̂g, ūi-tī kin-á-ji̍t ê Tâi-lâm-chhī, só͘-í Tâi-oân mā sī Tâi-lâm ê kū-miâ, kàu-taⁿ, Tâi-lâm lâng iáu-sī í hù-siâⁿ chū-ki.

1875 nî siat Tâi-pak-hú liáu-āu, Tâi-oân-hú sok-sió koán-hat hoān-ûi chì Tiong Tâi-oân kap Lâm Tâi-oân; 1885 nî Tâi-oân kiàn-séng, 1887 nî siat Tâi-lâm-hú liáu-āu, Tâi-oân-hú sok-sió koán-hat hoān-ûi chì Tâi-oân tiong-pō͘,pēng chiong i-ê sū-bū choán-î chì Hok-kiàn Tâi-oân Sêng-soan Pò͘-chèng-sù-su.

Tâi-oân-hú ê chú-koaⁿ sī Tâi-oân Ti-hú, kiàn-séng chêng-āu hun-pia̍t siū Tâi-oân-tō, Hok-kiàn Tâi-oân Pò͘-chèng-sú kap Hok-kiàn Tâi-oân Sûn-hú téng koaⁿ-chit chè-iok. 1895 nî, Tâi-oân pī Chheng-kok chèng-hú i-chiàu Má-koan Tiâu-iok koah-jiōng hō͘ Tāi Ji̍t-pún Tè-kok liáu-āu, Tâi-oân-hú put-chài siat-tì.