Chúi-té-liâu
Chúi-té-liâu (水底寮) sī Tâi-oân Pîn-tong-koān Pang-liâu-hiong lāi ê chi̍t-ê tē-hng, só͘-chāi tī Pang-liâu pún chng ê pak-pêng, hêng-chèng siōng sī hun sio̍k Thian-sî-chhoan (天時村), Tē-lī-chhoan (地利-), Jîn-hô-chhoan (人和-) só͘ koán.
Chúi-té-liâu 水底寮 |
|
— goân tōa-jī — | |
Chúi-té-liâu tī Pîn-tong-koān ê tāi-khài ūi-tì | |
Keng-hūi-tō͘: 22°23′10.54″N 120°35′44.24″E / 22.3862611°N 120.5956222°E | |
Koān-chhī | Pîn-tong-koān |
---|---|
Hiong-tìn-chhī-khu | Pang-liâu-hiong |
Le̍k-sú
siu-káiChúi-té-liâu sī 1920 nî só͘ siat ê Pang-liâu-chng (-庄) ē-té ê tōa-jī hêng-chèng-khu chi it, chiàu 1939 nî thóng-kè, ū khiā-khí jîn-kháu 4027 lâng, tòa 696 hō͘.[1]
Kau-thong
siu-káiChham-khó
siu-kái- ↑ 臺灣總督官房企畫部 (1940). 昭和十四年末 臺灣常住戶口統計.
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |