Chioh-ēng-jī

(Tùi Chioh-jī choán--lâi)

Chioh-ēng-jī (eng. loanword), ia̍h sī kóng chioh-ēng-gí (ji̍t. 借用語), sī chi̍t khoán gōa-lâi-gí, sī tùi lâi-goân giân-gí chiap--lâi, bô keng-kòe ì-sù ê hoan-e̍k to̍h ín ji̍p chāi-lâi giân-gí ê tan-jī.

Chioh-ēng-jī ê ho͘-im siu-kái

Ū-ê chioh-ēng-jī hông chioh-ēng liáu-āu koh î-chhî khah óa-kīn goân gōa-gí ê ho͘-im; ū-ê sī sek-èng ji̍p chāi-tē giân-gí chāi-lâi ê ho͘-im. Pí-lūn kóng Hoat-gí tùi Eng-gí chioh--lâi ê tan-jī Happy hour bô ho͘ h im; tùi jean tian-tó ho͘ j im, sui-jiân Eng-gí ê h kap j im tī Hoat-gí lông sī chioh--lâi-ê.[1]

Ū chi̍t kóa siā-hōe in-sò͘ thang éng-hióng chioh-ēng-jī sī-m̄-sī î-chhî gōa-gí ho͘-im. Kî-tiong pau-koat chioh-ēng-jī lâi-goân bûn-hòa tùi kóng-ōe-chiá koan-tiám lâi kóng ê tē-ūi. Nā sī gōa-gí bûn-hòa chiàm iu-sè tē-ūi, hia ê chioh-ēng-jī khah ū khó-lêng tī chioh ēng liáu-āu î-chhî goân-gí ho͘-im. Koh ū chi̍t khoán in-sò͘ sī kóng-ōe-chiá ē chiam-tùi thiaⁿ-ōe-chiá tùi gōa-gí liáu-kái ê thêng-tō͘ kái-piàn ho͘-im hong-sek, nā sī thiaⁿ-ōe-chiá tùi gōa-gí khah m̄-bat, kóng-ōe-chiá chiū khah ū khó-lêng ēng chāi-lâi ê hong-sek ho͘-im. Lēng-gōa siang-hong ê éng-hióng mā chûn-chāi, nā kî-tiong chit ūi kóng-ōe-chiá ēng chāi-lâi ho͘-im, lēng-gōa chit ūi to̍h khah ū khó-lêng tòe leh ēng.[1]

Ū-sî gōa-lâi ê ho͘-im hông pó-chhî, chiâⁿ chò sī chāi-lâi giân-gí gú-im kái-piàn ê khí-in. Chóng-sī bô keng-kòe gú-im tông-hòa ê chioh-ēng-jī khah hàn-tit chhut-hiān.[2]

Chham-chiàu siu-kái

  1. 1.0 1.1 "How we pronounce loanwords depends on our opinion of the donor culture". Max Planck Institute for Psycholinguistics. 2017-03-23 khòaⁿ--ê. 
  2. Gillian Sankoff (2013). "23 Linguistic Outcomes of Bilingualism". Chū J. K. Chambers; Natalie Schilling. The Handbook of Language Variation and Change (2nd Edition pán.). Wiley-Blackwell. 

Siong-koan siu-kái