Kóng Hok-kiàn-ōe Ūn-tōng

Kóng Hok-kiàn-ōe Ūn-tōng (Hàn-jī: 講福建話運動; Eng-bûn: Speak Hokkien Campaign) sī chi̍t ê iû toà tī Má-lâi-se-a Penang ê siàu-liân-lâng hoat-khí, chīn-la̍t beh chín-heng Hok-kiàn-ōe ê giân-gú ho̍k-heng ūn-tōng.

Kài-siāu siu-kái

Kóng Hok-kiàn-ōe Ūn-tōng chīn-la̍t beh î-hō͘ kap thok-tián Hok-kiàn-ōe ê sú-iōng khong-kan, kó͘-lē pē-bú ēng Hok-kiàn-ōe hām gín-á kau-thong, mā kó͘-lē tāi-chiòng tī siā-khu hām kang-chok tiûⁿ-ha̍p chú-tōng phòe-ha̍p kóng Hok-kiàn-ōe. Pún ūn-tōng chīn-la̍t tiông-sin êng-chō kóng Hok-kiàn-ōe ê khoân-kéng, tī i goân-pún ê thong-hêng khu lāi, lâi thok-tián i-ê iōng-tô͘, khoe-ho̍k i-ê siā-hōe tē-ūi, kiám-kheng pē-bú hòng-khì bó-gú ê ap-le̍k.[1]

Chham-khó siu-kái

Goā-pō͘ liân-kiat siu-kái