Pa̍k-kha
Pa̍k-kha, he̍k-chiá tiân-chiok (纏足)[1], sī kó͘-chá Tiong-kok-lâng ê chi̍t khoán hong-sio̍k, sī kā cha-bó--ê kha tùi gín-á-sî pa̍k--khì-lâi, hō͘ kha iu-ūi seng-tióng put-liông lâi "piàn khah sè". It-poaⁿ chai-iáⁿ tī Sòng-tiâu tio̍h liû-hêng, in-ūi hān-chè lú-sèng--ê hêng-tōng kap hoat-io̍k, pī lia̍h-chò sī bô jîn-tō kap pek-hāi lú-sèng--ê pháiⁿ si̍p-sio̍k, kàu kīn-tāi (20 sè-kí) chiām-chiām hùi-tû.
Chham-khó
siu-káiLiân-kiat
siu-kái- Ông Pôe-eng (1900) Pa̍k-kha ê Lūn[íng-íng bô-hāu ê liân-kiat], Tâi-lâm-hú-siâⁿ Kàu-hōe-pò. 186.