Piān-lám
Piān-lám[1], he̍k-chiá kiò chhiú-chheh (Eng-gí: handbook) sī chi̍t lūi chham-khó-chheh, khah thoân-thóng ê ì-sù sī kóng sè-pún hong-piān hian chah ê chheh, āu--lâi mā thang piáu-sī jīn-hô thê-kiong choan-bûn tī it-tēng chú-tê chu-sìn ê kài-siāu-sèng lōe-iông ê chheh, pí-lūn tùi it-tēng khang-khòe ia̍h kang-gē ê kán-tan ké-soeh, tùi ki-hâi chhau-chok ê chí-sī, he̍k-chiá sī koan-kong ê chu-sìn.
Tī ha̍k-su̍t-kài, koh ū chi̍t khoán piān-lám, sī siu-chi̍p chē phiⁿ bô-kâng chok-chiá bûn-chiong, thê-kiong tùi chi̍t-ê chú-tê gián-kiù chu-sìn ê chheh-pún.
Chham-chiàu
siu-kái- ↑ Ogawa Naoyosi, pian. (1931–1932). "便覽". 臺日大辭典 Tai-Nichi Dai Jiten [Tâi-Ji̍t Tōa Sû-tián]. OCLC 25747241.
Siong-koan
siu-káiPún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |