Chú-chiân

(Tùi Chú-chêng choán--lâi)

Chú-chiân[1] (主前, ia̍h chú-chêng, Latin-gí: ante Christus natum "Ki-tok chhut-sì chìn-chêng"), khah thong-sio̍k ê kóng-hoat sī Kong-goân-chiân (公元前), Kí-goân-chiân (紀元前) ia̍h Se-goân-chiân (西元前). Chit jī ti̍t-chiap ê ì-sù sī "Ia-so͘ chhut-sì hit tang ê chìn-chêng nî-hūn", chóng-sī si̍t-chè Ia-so͘ ê chhut-sì sî-kan sī bô khak-tēng--ê.

Chú-chiân siāng sin ê chi̍t nî sī Chú-chiân 1 nî, lú chá sò͘-jī lú tōa, Chú-chiân 1 nî ê āu chi̍t tang, hō chò Chú-āu 1 nî.

Latin-gí ê ante Christus natum

siu-kái

Ante Christus natum ē-tàng kán-lio̍k chò a. Chr. n., a.Ch.n., a.C.n., A.C.N., ia̍h ACN.

Chham-chiàu

siu-kái
  1. Ogawa Naoyosi, pian. (1931–1932). "主前". 臺日大辭典 Tai-Nichi Dai Jiten [Tâi-Ji̍t Tōa Sû-tián]. OCLC 25747241. 

Siong-koan

siu-kái