Hông Tîng-kian (hàn-gú: 黃庭堅; 1045-nî — 1105-nî; N̂g Tîng-kian), jī Lóo-ti̍k (魯直), hō San-kok tō-jîn (山谷道人), Ū-tsiong sian-sinn (豫章先生), buán hō Hiû-Ong (涪翁), Tiong-kok Kang-se Hông-tsiu Hun-lîng (kin-á-ji̍t ê Kang-se Kiú-kang tshī Siu-tsuí kuān) ê jîn-sū; iah tsū-tshing uî Lâm-tshiong jîn (南昌人). Pak-Sòng si-jîn, suh-uat ka, Kang-se si-phài tsóo-su. Su-huat mā ē-tàng ka-kī tsiânn-tsò tsi̍t-khuànn hong-keh, uî Sòng-tāi sù-ka tsi-it. Tîng-kian tok-sìn Hu̍t-kàu; iah bōo-sìn Tō-kàu[1], hōng-thāi pē-bió put-tsí-á hàu-sūn, sui-jiân teh tsò-kuann, khiok tshin-tsū uī sī-tuā-lâng sé-tn̄g piān-khì, mā sī 24 hàu tsi-it. Hông Tîng-kian kah Tiong Luē (張耒), Tiâu Póo-tsi (晁補之), Tsîn Kuan (秦觀) tsiah-ê lâng lóng pat teh Soo Sik (蘇軾) ê mn̂g-hā ha̍k-si̍p; pīng-tshiánn lóng hông kiò-tsò Soo mn̂g sù ha̍k-sū (蘇門四學士). It-sing hām-ji̍p (陷入) Sin-kū tóng-tsing (新舊黨爭), hōo Sin tóng (新黨) bû-hāi (誣害), liû-hòng (流放), tsò-kuann tsò-kàu Ti-tsiu (知州). Siāu-hing tshoo-nî, Sòng Ko-tsong (宋高宗) tui-hong i tsò Thài-su (太師), Liông-tôo kok (龍圖閣) Ti̍k ha̍k-sū (直學士), ik (謚) Bûn-tsiat (文節)。

Hông Tîng-kian
(黃庭堅)
Hông Tîng-kian.
Chhut-sì 1045-nî 8-gue̍h tshe 9
Koè-sin 1105 nî 05 goe̍h 24 ji̍t (59 hòe)
Chit-gia̍p Su-huat-ka, uē-ka, si-jîn

Hông Tîng-kian ê tsok-phín

siu-kái

Tsù-kái

siu-kái
  1. "求新求变与道教传统——以黄庭坚为例对江西诗派诗趣追求的个案研究". Goân-pún bāng-ia̍h Pó-chûn tī 2021-03-13. 2013-03-02 khòaⁿ--ê.  (Hàn-gí)

Tsham-ua̍t

siu-kái
  • Guân-iū tóng-tsi̍k pi (元祐黨籍碑)
  • Sin-kū tóng-tsing (新舊黨爭)
  • Kang-se si phài (江西詩派)

Guā-pōo liân-kiat

siu-kái