Bûn-kū
Bûn-kū/bûn-khū (文具) ia̍h-sī choá-pit (紙筆), ia̍h ū hō-chò bûn-pâng-kū[1], sī the̍h-lâi chìn-hêng kap pang-chō͘ su-siá ê chē-chē chióng ke-si.
Tī Tang-a sè-kài, kó͘-chá-lâng lóng kā mô͘-pit, ba̍k, choá kap ba̍k-poâⁿ chit 4 hāng bûn-kū tàu-tīn hō-chò choá-ba̍k-pit-hīⁿ.
Chham-khó
siu-kái- ↑ Lîm Bō͘-seng (1934 nî 6 goe̍h). "Sin Tâi-oân-ōe ê Tîn-lia̍t-koán". Tâi-oân Kàu-hōe Kong-pò.[íng-íng bô-hāu ê liân-kiat]
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |