Lâm-chēng (Chúi-siāng-hiong)
Lâm-chēng (南靖) sī Tâi-oân Ka-gī-koān lāi Chúi-siōng-hiong ni̍h ê tē-khu, kū Lâm-chēng tē-hng tī hêng-chèng-siōng pun chò Lâm-hô-chhoan (南和村) kap Chēng-hô-choan (靖和村) koán-lí, só͘-chāi tī Chúi-siōng chhī-lāi ê sai-lâm-pêng.
Lâm-chēng 南靖 |
|
— goân tōa-jī — | |
Lâm-chēng tī Ka-gī tē-khu ê tāi-khài ūi-tì | |
Keng-hūi-tō͘: 23°24′57″N 120°23′6″E / 23.41583°N 120.38500°E | |
Koān-chhī | Ka-gī-koān |
---|---|
Hiong-tìn-chhī-khu | Chúi-siōng-hiong |
Tē-lí
siu-káiÙi Lâm-chèng tē-khu ē-té ū Lâm-chèng kap Āu-liâu chng-siā, chia nn̄g ūi sio̍k tī Lâm-hô-chhoan koán-lāi. Ùi Lâm-chēng chhia-thâu kiam chè-thn̂g kang-tiûⁿ ê sì-ūi lēng-gōa ia̍h hoat-tián chhī-ke, chú-iàu siok Chēng-hô-chhoan koán-lāi.
Le̍k-sú
siu-káiPún tē-hng sī 1920 nî só͘-siat Ka-gī-kūn Chúi-siōng-chng koán-lāi ê tōa-jī hêng-chèng-khu chi it, chiàu 1935 nî ê thóng-kè, ū pêng-siông khiā-khí jîn-kháu 1916 lâng, lāi-bīn Lōe-tē-lâng (Ji̍t-pún pún-thó͘-che̍k) chiàm 380-ê.[1]
Kau-thong
siu-káiChham-chiàu
siu-kái- ↑ 臺灣總督官房調查課 (1936). 昭和十年末 臺灣常住戶口統計. p. 229.
Liân-kiat
siu-kái- Google (2017-05-25). "南靖" (Map). Google Maps. Google. 2017-05-25 khòaⁿ--ê.