Pô Siū-keng
Pô Siū-keng(蒲壽庚; 1245 nî-1284 nî), hō Hái-hûn(海雲), sī Tiong-kok Sòng-tiâu bo̍at-kî kàu Gôan-tiâu chho͘-kî ê Bân-lâm Chôan-chiu seng-lí-lâng, kun-jîn kah chèng-tī-ka. I sī Sunni phài ê Muslim, mā sī tē-it ūi chhut-jīm Gôan-tiâu koaⁿ-ôan ê Sek-ba̍k-lâng.
Pô Siū-keng ka-cho̍k ê chó͘-sian tùi Arabia poaⁿ-sóa lâi-kàu Chôan-chiu tēng-ki, tī hái-káng keng-êng hái-ūn bō͘-e̍k. In ê ka-cho̍k chiām-chiām ián-piàn-sêng chāi-tē chin ū bêng-bōng ê léng-tō-chiá. Hit-tong-sî ê Sòng-tiâu chèng-hú ūi-tio̍h beh khòng-chè in tau ê sè-le̍k, khip-siu Pô Siū-keng lâi tam-jīm Hok-kiàn chúi-kun ê su-lēng-koaⁿ.
1276 nî, Lâm Sòng bo̍at-kî tōng-lōan ê sî-chūn, Tiuⁿ Sè-kia̍t hiòng Pô Siū-keng thê-chhut "chhiân-to͘ Chôan-chiu" ê iau-kiû. Tong-sî ê Pô Siū-keng í-keng sóan-te̍k khò-óa Bông-kó͘-lâng hit pêng, in-chhú tō hā-lēng tui-sat Sòng Sūi-chong kah kî-thaⁿ Sòng-tiâu ê hông-sek sêng-ôan. Gôan-tiâu kiàn-li̍p liáu-āu, Pô Siū-keng kah in ka-cho̍k siū-tio̍h chèng-hú ê tiōng-iōng, khai-sí ji̍t-āu Chôan-chiu-káng ê hoat-tián kah hôan-hôa.