Pak-niá-kîⁿ
Pak-niá-kîⁿ (北嶺墘) sī Tâi-oân Ko-hiông-chhī Lō͘-tek-khu lāi ê chi̍t-ê tē-hng.
Pak-niá-kîⁿ 北嶺墘 |
|
— goân tōa-jī — | |
Pak-niá-kîⁿ tī Tâi-oân ê tāi-khài ūi-tì | |
Keng-hūi-tō͘: 22.0°49.0′20.52912″N 120.0°15.0′5.83343999996″E / 22.8223692000°N 120.2516203999999931°E | |
Koān-chhī | Ko-hiông-chhī |
---|---|
Hiong-tìn-chhī-khu | Lō͘-tek-khu |
Tē-lí siu-kái
Pún tē-hng tī Lō͘-tek-khu ê lâm-pō͘.
Le̍k-sú siu-kái
Pak-niá-kîⁿ tī 1935 nî ê sî ū jîn-kháu 428 lâng, tong-sî sio̍k Kong-san-kūn Lō͘-tek-chng koán-lāi.[1]
Chham-chiàu siu-kái
- ↑ 臺灣總督官房調查課 (1936). 昭和十年末 臺灣常住戶口統計. p. 281.
Liân-kiat siu-kái
- Google (2017-09-15). "北嶺墘" (Map). Google Maps. Google. 2017-09-15 khòaⁿ--ê.