Bêng Sêng-chó͘ (明成祖; 1360 nî 5 goe̍h 2 ji̍t – 1424 nî 8 goe̍h 12 ji̍t) sī Tiong-kok Bêng-tiâu ê tē-3 tāi hông-tè, 1402 nî kàu 1424 nî chāi-ūi, nî-hōÉng-lo̍k (永樂), biō-hō Sêng-chó͘ (成祖), sē-hō Bûn Hông-tè (文皇帝).

Éng-lo̍k Hông-tè
永樂皇帝
Tāi Bêng ê hông-tè
Tāi Bêng ê hông-tè
Chāi-ūi 1402 nî 7 goe̍h 17 ji̍t – 1424 nî 8 goe̍h 12 ji̍t
Chêng-jīm Kiàn-bûn Hông-tè
Kè-jīm Hông-hi Hông-tè
Choân-miâ
Chu Tāi (朱棣)
Liân-hō kap sî-kan
Éng-lo̍k (永樂): 1403–1425
Sē-hō
Bûn Hông-tè (文皇帝)
Biō-hō
Thài-chong (太宗), Sêng-chó͘ (成祖)
Lāu-pē Bêng Thài-chó͘
Lāu-bú Hàu-chû Ko Hông-hiō
Chhut-sì 1360 nî 5 goe̍h 2 ji̍t(1360-05-02)
Lâm-kiaⁿ
Kòe-sin 1424 nî 8 goe̍h 12 ji̍t (64 hòe)
Pak-kiaⁿ