Ebla
Ebla sī kó͘-chá Su-lī-a pak-pō͘ Orontes Kang tē-khu ê siâⁿ-chhī kok-ka, pat ū nn̄g pái heng-khí, thâu piàn sī Chêng 3 chhian-liân-kí āu-kî, tāi-iok Chêng 2250 nî chiah hō͘ Akkad Tè-kok ê sè-le̍k pèng-ha̍p. Tē-jī pái heng-khí sī Chêng 1800 kàu 1650 nî chó-iū, tong-sî sī Amor lâng só͘ khòng-chè, tè-bé hō͘ Hittit lâng húi-hoāi.
Gián-kiù
siu-kái1964 nî, Italia ê Lô-má La Sapienza Tāi-ha̍k ê Paolo Matthiae chhōa-thâu khai-sí chhái-ku̍t khang-khòe, in-ê hoat-kiàn pau-koat ū tòa ēng teng-hêng (cuneiform) bûn-jī siá ê Sumer-gí kap Ebla-gí (sǹg Siám-cho̍k giân-gí) ê thô͘ pang, thang hoan-e̍k chhut chi̍t kóa chìn-kòng, bō͘-e̍k, lu̍t-hoat, gōa-kau ê sìn-sek.
Chham-chiàu
siu-kái- Don Nardo (2007). "Ebla". The Greenhaven Encyclopedia of Ancient Mesopotamia. Greenhaven Press. ISBN 978-0-7377-3441-6.
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |