Lâm Bêng

Bêng-tiâu bia̍t-bông liáu-āu iû chong-sek sêng-oân tī Tiong-kok lâm-hong ûi-chhî ê chân-chûn chèng-khoân
(Tùi Lâm-bêng choán--lâi)

Lâm Bêng (南明; 1644 nî ~ 1662 nî) sī tī Bêng-tiâu bia̍t-bông liáu-āu, i-ê hông-cho̍k kap koaⁿ-oân tī Tiong-kok lâm-hong kiàn-li̍p ê kúi-nā ê chèng-koân ê thóng-chheng, lóng-chóng keng-kòe 18 tang. Lâm Bêng ê chú-iàu sè-le̍k ū 4 ê, hun-pia̍t sī Hok-ông Chu Iû-siòng, Ló͘-ông Chu Í-hái, Tn̂g-ông Chu U̍t-kiān hām Chu U̍t-oa̍t kap Kùi-ông Chu Iû-lông téng.

1644 nî, Bêng-tiâu ê siú-to͘ Pak-kiaⁿLí Chū-sêng kong-hām, Lâm Bêng tāi-sîn ì-tô͘ ióng-hō͘ hông-cho̍k pak-hoa̍t. Keng-kòe chē-pái thó-lūn liáu-āu, iû Hōng-iông Chóng-tok Má Sū-eng kap Kang-pak Sù-tìn Ko Kia̍t, N̂g Tek-kong, Lâu Te̍k-chheng kap Lâu Liông-chò ióng-hō͘ Bêng Su-chong ê chhin-tông Hok-ông Chu Iû-siòng chē-ūi, iā chiū sī Hông-kong-tè, kok-hō iu-goân sī Tāi Bêng (大明), le̍k-sú hō-chò Lâm Bêng ia̍h Hō͘ Bêng (後明). 1645 nî, Chheng-kun kong-phòa Iông-chiu, Hông-kong-tè tô-bông kàu Bû-hô͘ pī lia̍h, lo̍h-bóe tī Pak-kiaⁿ pī sat-hāi. Hông-kong-tè sí liáu-āu, Ló͘-ông Chu Í-hái tī Chiat-kang Siāu-heng kàm-kok; Tn̂g-ông Chu U̍t-kiān tī Tēⁿ Chi-liông ê ióng-li̍p hā tī Hok-kiàn ê Hok-chiu chē-ūi, iā chiū sī Liông-bú-tè. M̄-koh, chit nn̄g ê Lâm Bêng chú-iàu sè-le̍k hō͘-siong bô beh sêng-jīn tùi-hong ê tē-ūi, khai-sí hō͘-siong kong-táⁿ. 1651 nî, tī Chiu-san Kûn-tó lûn-hām liáu-āu, Ló͘-ông Chu Í-hái tī Tiuⁿ Bêng-chín kap Tiuⁿ Hông-giân ê pôe-tông hā, khì kàu Ē-mn̂g óa-khò Tēⁿ Sêng-kong, bô-gōa-kú chiū sí tī Kim-mn̂g.

Koh khoàⁿ

siu-kái