Ong Hui-chó͘
Ong Hui-tsóo (hàn-gú: 汪輝祖; 1731–1807), jī Huàn-tsîng (煥曾), hō Liông-tsong (龍莊), Tiong-kok Tset-kang Siāu-hing hú Siau-san kuân jîn-sū. Sī Tiong-kok Tshing-tiâu Khên Ka sî-kî ê kuan-uân, tam-jīm kuè su-iâ, mā-sī tsi̍t-uī sú-ha̍k-ka hām huat-ha̍k-ka . Ong Hui-tsóo sī tshing-tiâu siā-huē hām tē-hng tī-lí būn-tê ê phîng-lūn jîn-sū, iah-sī tī hit-sî-tsūn tshú-lí tē-hng su-huat í-kip hîng-tsìng sū-bū ê liông-lī.
Ong Hui-tsóo | |
---|---|
Chhut-sì |
1731 |
Koè-sin | 1807 |
Phian-miâ | Jī Huàn-tsîng, Hō Liông-tsong |
Chit-gia̍p | Ti-kuān (Kuan-uân), sú-ha̍k-ka, huat-ha̍k-ka |
Chhut-miâ-chok |
Tsò-tī io̍h-gên (佐治藥言) Pêñ-thap bōng-hûn lio̍k |
Tsham-khó bûn-hiàn
siu-kái- 《清史稿》卷四七七《循吏傳》(Hàn-gí)
- 《清史列傳》卷七十五 (Hàn-gí)
- 鲍永军:《绍兴师爷汪辉祖研究》(Hàn-gí)
Tsham-ua̍t
siu-kái- Hêng-àn hōe-pian (hîng-àn huē-pen/刑案匯編)